1Hỡi con, hãy chăm chỉ về sự khôn ngoan ta, Khá nghiêng tai qua nghe lời thông sáng ta; 2Ðể con gìn giữ sự dẽ dặt, Và môi con bảo tồn sự tri thức. 3Vì môi kẻ dâm phụ đặt ra mật, Và miệng nó dịu hơn dầu; 4Nhưng rốt lại đắng như ngải cứu, Bén như gươm hai lưỡi. 5Chơn nó xuống chốn chết; Bước nó đụng đến âm phủ. 6Nó không tìm đặng con đường bằng thẳng của sự sống; Các lối nó lầm lạc, song nó chẳng biết đến. 7Vậy bây giờ, hỡi các con, hãy nghe ta; Chớ lìa bỏ các lời của miệng ta. 8Hãy dời đường con cách xa khỏi nó, Ðừng lại gần cửa nhà nó; 9E con trao sự danh dự mình cho kẻ khác, Và năm tuổi con cho kẻ hung bạo. 10E người lạ được no nê hóa tài con, Và công lao con về nhà kẻ ngoại; 11Kẻo đến cuối cùng con phải rên siết, Vì thịt và thân thể con đã bị hao mòn, 12Rồi con nói rằng: Cớ sao tôi ghét lời khuyên dạy, Và lòng tôi khinh bỉ sự quở trách? 13Nhơn sao tôi không vâng theo tiếng giáo sư tôi, Và chẳng nghiêng tai qua lời của người dạy dỗ tôi? 14Tại giữa dân sự và hội chúng, Tôi thiếu điều bị sa vào các thứ tai họa. 15Hãy uống nước hồ con chứa, Và nước chảy trong giếng con. 16Các nguồn của con há nên tràn ra ngoài đường, Và các suối của con tuôn nơi phố chợ sao? 17Nó khá về một mình con, Chớ thông dụng nó với người ngoại. 18Nguyện nguồn mạch con được phước; Con hãy lấy làm vui thích nơi vợ con cưới buổi đang thì, 19Như nai cái đáng thương, và hoàng dương có duyên tốt, Nguyện nương long nàng làm thỏa lòng con luôn luôn, Và ái tình nàng khiến cho con say mê mãi mãi. 20Hỡi con, lẽ nào con mê mệt người dâm phụ, Và nâng niu lòng của người ngoại? 21Vì các đường của loài người ở trước mặt Ðức Giê-hô-va; Ngài ban bằng các lối của họ. 22Kẻ hung dữ sẽ bị gian ác mình bắt phải, Và bị dây tội lỗi mình vấn buộc lấy. 23Nó sẽ chết vì thiếu lời khuyên dạy, Và bị lầm lạc vì ngu dại quá.