1Lời của vua Lê-mu-ên, Các châm ngôn mà mẹ người dạy cho người. 2Hỡi con ta sẽ nói gì? Hỡi con của thai ta, ta phải nói chi? Hỡi con của sự khấn nguyện ta, ta nên nói điều gì với con? 3Chớ phó sức lực con cho người đờn bà, Ðừng ở theo con đường gây cho vua chúa bị bại hoại. 4Hỡi Lê-mu-ên, chẳng xứng hiệp cho các vua, Chẳng xứng hiệp cho các vua uống rượu, Hay là cho các quan trưởng nói rằng: Vật uống say ở đâu? 5E chúng uống, quên luật pháp, Và làm hư sự xét đoán của người khốn khổ chăng. 6Hãy ban vật uống say cho người gần chết, Và rượu cho người có lòng bị cay đắng: 7Họ hãy uống, và quên nỗi nghèo khổ mình, Chẳng nhớ đến điều cực nhọc của mình nữa. 8Hãy mở miệng mình binh kẻ câm, Và duyên cớ của các người bị để bỏ. 9Khá mở miệng con, xét đoán cách công bình, Và phân xử phải nghĩa cho người buồn thảm và nghèo nàn. 10Một người nữ tài đức ai sẽ tìm được? Giá trị nàng trổi hơn châu ngọc. 11Lòng người chồng tin cậy nơi nàng, Người sẽ chẳng thiếu huê lợi. 12Trọn đời nàng làm cho chồng được ích lợi, Chớ chẳng hề sự tổn hại. 13Nàng lo tìm lông chiên và gai sợi, Lạc ý lấy tay mình mà làm công việc. 14Nàng giống như các chiếc tàu buôn bán, Ở từ chỗ xa chở bánh mình về. 15Nàng thức dậy khi trời còn tối, Phát vật thực cho người nhà mình, Và cắt công việc cho các tớ gái mình. 16Nàng tưởng đến một đồng ruộng, bèn mua nó được; Nhờ hoa lợi của hai tay mình, nàng trồng một vườn nho. 17Nàng thắt lưng bằng sức lực, Và làm hai cánh tay mình ra mạnh mẽ. 18Nàng cảm thấy công việc mình được ích lợi; Ban đêm đèn nàng chẳng tắt. 19Nàng đặt tay vào con quay, Và các ngón tay nàng cầm con cúi. 20Nàng mở đưa tay ra giúp kẻ khó khăn, Giơ tay mình lên tiếp người nghèo khổ. 21Nàng không sợ người nhà mình bị giá tuyết, Vì cả nhà đều mặc áo bằng lông chiên đỏ sặm. 22Nàng làm lấy những chăn mền; Áo xống nàng đều bằng vải gai mịn màu đỏ điều. 23Tại nơi cửa thành chồng nàng được chúng biết, Khi ngồi chung với các trưởng lão của xứ. 24Nàng chế áo lót và bán nó; Cũng giao đai lưng cho con buôn. 25Nàng mặc lấy sức lực và oai phong, Và khi tưởng đến buổi sau, bèn vui cười. 26Nàng mở miệng ra cách khôn ngoan, Phép tắc nhơn từ ở nơi lưỡi nàng. 27Nàng coi sóc đường lối của nhà mình, Không hề ăn bánh của sự biếng nhác. 28Con cái nàng chổi dậy, chúc nàng được phước; Chồng nàng cũng chổi dậy, và khen ngợi nàng rằng: 29Có nhiều người con gái làm lụng cách tài đức, Nhưng nàng trổi hơn hết thảy. 30Duyên là giả dối, sắc lại hư không; Nhưng người nữ nào kính sợ Ðức Giê-hô-va sẽ được khen ngợi. 31Hãy ban cho nàng bông trái của tay nàng; Khá để các công việc nàng ngợi khen nàng tại trong cửa thành.