1Gióp cứ nói lẽ luận cao mình, mà rằng: 2Ôi! Ước gì tôi được như buổi trước, Như trong các ngày mà Ðức Chúa Trời gìn giữ tôi; 3Khi ngọn đuốc Chúa soi trên đầu tôi; Và nhờ ánh sáng Ngài, tôi bước qua sự tối tăm. 4Chớ chi tôi được như lúc còn tráng kiệt, Khi tình thiệt hữu của Ðức Chúa Trời còn đoái đến trại tôi; 5Khi Ðấng Toàn năng còn ở cùng tôi, Và các con cái tôi vây quanh tôi; 6Lúc tôi rửa chơn trong sữa, Và hòn đá phun suối dầu ra cho tôi! 7Khi tôi đi ra đến cửa thành, Sửa soạn chỗ ngồi mình tại phố chợ, 8Các gã trai trẻ thấy tôi bèn ẩn đi, Và các người già cả đều chổi dậy và đứng; 9Những quan trưởng kiêng nói, Và lấy tay bụm miệng; 10Tiếng người tước vị nín thinh, Và lưỡi họ dính nơi ổ gà. 11Khi tai ai nghe tôi, bèn xưng tôi có phước, Mắt ai thấy tôi, bèn làm chứng cho tôi. 12Ấy vì tôi giải cứu kẻ khốn cùng kêu cầu, Và kẻ mồ côi không ai giúp đỡ. 13Kẻ gần chết chúc phước cho tôi, Và tôi làm cho lòng người góa bụa nức nở vui mừng. 14Tôi mặc lấy sự công bình, và nó che phủ tôi, Sự ngay thẳng tôi khác nào áo ngoài và mão triều thiên. 15Tôi đã như con mắt cho kẻ mù, Và như chơn cho kẻ què. 16Tôi đã làm cha cho kẻ nghèo khó, Còn duyên cớ của kẻ lạ, tôi tra xét cho rõ ràng. 17Tôi bẻ gẫy hàm kẻ bất công, Và rứt mồi nó ngậm nơi răng. 18Tôi bèn nói rằng: Ta sẽ thác trong ổ của ta; Ngày ta sẽ nhiều như hột cát; 19Rễ ta bò ăn dài theo nước, Và cả đêm sương đọng trên nhành ta. 20Vinh hiển ta mới mẻ với ta luôn, Cung ta được cứng mạnh lại trong tay ta. 21Người ta lắng tai nghe tôi, chờ đợi, Và làm thinh đặng nghe lời tôi bàn. 22Sau khi tôi nói, chúng không còn đáp lại; Lời tôi nói gội nhuần trên chúng (như sương). 23Họ trông đợi tôi như trông đợi mưa, Hả miệng ra dường như hứng mưa muộn. 24Tôi mỉm cười với chúng, khi chúng bị ngã lòng; Họ chẳng hề làm rối nét mặt bình tịnh tôi được. 25Tôi chọn con đường cho chúng, và ngồi làm đầu họ, Ở như vua tại ở giữa quân đội, Khác nào một kẻ an ủy những người sầu.